Chương 46 : Bỏ Đá Xuống Giếng Dương Quảng cũng có chút do dự, Vũ Văn Thành Đô đối chính mình đích trung thành hắn hiểu rõ, nhưng Vũ Văn Thành Đô có hay không vì gia tộc mà phản bội, hắn cũng không thể khẳng định, bất quá chính xác là chết không đối chứng, đây có Mạo hiểm đào giếng sâu 10 m để tìm nước. 21:44 11/10/2022 21:44 11/10/2022 Đời sống 18.0K. Chỉ với những dụng cụ thô sơ, thợ đào giếng phải đối mặt vô vàn nguy hiểm khi ở dưới độ sâu vài chục mét trong lòng đất. 02:01. Cứu bé trai trong vụ cướp xe ở Mỹ 31: Bỏ Đá Xuống Giếng Chương trước Chương sau Cổng nạp MB tạm thời đã ổn định hệ thống nhưng có hơi chậm, anh em nạp vui lòng đợi khoảng 15-30p nhé! Chương 144: Bỏ đá xuống giếng #191 20/09/2019 7820 từ ý định bỏ trốn, không cần hắn quản, thực ra đang tính kế hắn, mọi thứ Chương 3551: Bỏ đá xuống giếng. 18/03/2020. Chương 3551: Bỏ đá xuống giếng. “Oanh long long. . .”. Trong Thiên Địa, vô tận thiên hỏa phù văn dũng động, toàn bộ thiên hỏa thế giới hết thảy Thiên Hỏa Chi Linh, vậy mà cũng bị diệt sát rồi, chúng nó phóng xuất ra tất cả . Tiếng Việt DangHuyenTran giậu đổ bìm leoBỏ đá xuống giếng Câu trả lời được đánh giá cao Tiếng Việt DangHuyenTran giậu đổ bìm leoBỏ đá xuống giếng Câu trả lời được đánh giá cao Tiếng Việt maihoa2511 ui đúng rồi đúng rồi, còn câu Giậu đổ bìm leo nữa phải k bạn Tiếng Việt maihoa2511 Tỷ ơi. Hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp và lên voi xuống chó có tính ko tỷ? Câu trả lời được đánh giá cao Tiếng Việt jasonchen1291 👍 bạn ấy tìm thành ngữ tiếng Việt 😂. Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt cũng tương tự, còn lên voi xuống chó thì ý khác, là cuộc sống thăng trầm 🤔 Câu trả lời được đánh giá cao Tiếng Việt Câu trả lời được đánh giá cao Tiếng Việt -Nghèo mắc cái eo. Tiếng Việt Tammy20 cái này có vẻ không phải, tại vì là bản thân người bị bất lợi còn gặp nhiều có khăn vừa có người, có vật, có môi trường nên không sát nghĩa mình tìm lắm. Nhưng cũng cảm ơn bạn nhiều nè Tiếng Việt DangHuyentranuhm bạn nói dung,ko sát nghĩa dùng đỡ trong trường hợp,bạn đã gặp khó khăn,con gặp người hạithành thử xui càng thêm xui.ah mình tìm được thêm một thành ngữ nữa cho bạn thừa nước đục thả câu. Tiếng Việt Tammy20 ban đầu thì mình nghĩ tới là 2 câu “thừa nước đục thả câu” với “mượn gió bẻ măng” á, nhưng mà suy nghĩ lại thì mấy người “giẫm đạp” kia k có được lợi gì hết, chủ yếu vì ghét sẵn với lại thích cười trên nỗi đau của người khác. Trong khi đó, thả câu với bẻ măng người khác được lợi như cháy nhà hôi của. Xong nghĩ tới đó thì mình bí quá lên hỏi mọi người á ’ Tiếng Việt Tammy20 nhưng mà câu của bạn vẫn đúng á, mình mới đọc lại câu mình hỏi, tại mình hỏi k đủ ý huhu Tiếng Việt danghuyentranVietnam mình từ ngữ phong phú,thành ngữ cũng bạn ko tìm đựơc chính xác thành ngữ,từ ngữ hãy sử dụng thành ngữ,từ ngữ có nghiã tương tự theo tình yếu bạn muôn sử dụng với một sắc thái tình cảm như thế nàoKiểu nặng,nhẹ hay bạn muốn người nghe dễ dàng hiểu được những gì bạn thấy bạn cũng kiếm đựoc hai thành ngữ tương tự hay đó,chúng đều tương tự ở chỗ thấy ng bị hại, còn hại nhiên giậu đổ bìm leo thì sắc thái mạnh hơn những thành ngữ còn lại. Tiếng Việt nhất ba vị bình, nhất ba vị khởi ->sóng gió dập dồn; việc này chưa xong việc khác đã đến từ điển trung việt Câu trả lời được đánh giá cao [Tin tức] Này bạn! Người học ngoại ngữ! Bạn có biết cách cải thiện kỹ năng ngôn ngữ của mình không❓ Tất cả những gì bạn cần làm là nhờ người bản ngữ sửa bài viết của mình!Với HiNative, bạn có thể nhờ người bản ngữ sửa bài viết của mình miễn phí ✍️✨. Đăng ký Cette page a été créée automatiquement et nécessite une d’enlever ce bandeau une fois la page vérifiée. Langues concernées vietnamien. Vietnamien[modifier le wikicode] Étymologie[modifier le wikicode] Étymologie manquante ou incomplète. Si vous la connaissez, vous pouvez l’ajouter en cliquant ici. Verbe [modifier le wikicode] bỏ dở Laisser inachevé; rester en chemin; s’arrêter à mi-chemin. Prononciation[modifier le wikicode] \bɔ˧˨˧.dɤ˧˨˧\ Hanoï Nord du Vietnam [ɓɔ˧˨˧.zɤ˧˨˧] Ho Chi Minh-Ville Sud du Vietnam [ɓɔ˧˨˧.jɤ˧˨˧] Paronymes[modifier le wikicode] bộ đồ bợ đỡ Références[modifier le wikicode] Free Vietnamese Dictionary Project, 1997–2004 → consulter cet ouvrage Skip to content bỏ đá xuống giếng là gì YOMEDIA ADSENSE Trade > Business Marketing » Quản trị kinh doanh Chia sẻ Qingpon NgàyLoại tệp PDFSố trang 2 vào BST duyệt12download tải xuống để xem đầy đủ Tài liệu đây là mưu kế khi địch gặp khó khăn, gặp tai họa, người ta tiêu diệt chúng để loại bỏ hậu hoạn. Đây là những gì nhiều chính trị gia thường gọi là “không độc không anh hùng” của người dân độc ác. Rõ ràng, khi một người rơi xuống giếng sâu, họ ở một vị trí rất nguy hiểm và rất thụ động; Nếu kẻ thù đứng ở miệng giếng và ném đá xuống, họ hoàn toàn không thể chống đỡ. AMBIENT/TheMe Bí quyết thành công trong kinh doanh quản lý doanh nghiệp Đánh giá kế hoạch kinh doanh khách hàng doanh nghiệp 0 Đăng nhập để gửi đánh giá! đầu vào để gửi nhận xét! Dòng nội dung Sau khi những người rơi xuống giếng ném đá lạc tỉnh hạ thạch kế là mưu kế của kẻ thù khi gặp nạn, sau khi bị giết, kế hoạch tiêu diệt họ để loại bỏ hậu hoạn, đó là một kế hoạch độc ác, nhiều chính trị gia thường nói “không độc hại không anh hùng” trái tim con người. Rõ ràng, khi một người rơi xuống giếng sâu, họ ở một vị trí rất nguy hiểm và rất thụ động; Nếu kẻ thù đứng ở miệng giếng và ném đá xuống, họ hoàn toàn không thể chống lại. Lịch sử nước ta có câu chuyện về Trần Thủ Độ, ông buộc Lý Chiêu Hoàng phải nhường ngôi cho trượng phu Trần Cảnh để thành lập vương triều nhà Trần, cha của Lý Chiêu Hoàng là Lý Huệ Tông bị ép đến chân giáo tự tu, pháp danh Huệ Quang đại sư. Nhưng Trần Thủ Độ vẫn âm thầm sai người đuổi theo quốc vương, giám thị hành tung. Có một ngày Lý Huệ Tông chợt nhớ tới ngày giỗ của phụ thân Cao Tông, trong lòng tự sợ hãi, xấu hổ, lòng nóng như ngồi, liền lẻn ra khỏi cửa thành Thăng Long ra khỏi đông thị. Thị trường đông đúc như kiến. Đột nhiên có một ông già tóc bạc chạy đến, nắm tay Huệ Tông hỏi Tại sao lại tiều tâm như vậy? Thần dân làm sao để quốc vương điêu linh, điêu linh như vậy? Nói về tiếng khóc đó. Những người khác thấy vậy, tất cả đều kéo xung quanh nhà vua… Nhà vua đã rất vất vả để trở về đền Chân Giáo. Ngay chiều hôm đó, Trần Thủ Độ lại đến. Huệ Quang đại sư ngồi bên cạnh bậc thềm, mặc một chiếc áo cào cũ. Độ dừng lại để hỏi về nhà vua đi chợ đầu tiên. “Bần tăng vĩnh viễn ở thiền môn, rời xa chúng sinh cũng khổ sở.” Nhổ cỏ phải nhổ rễ để làm sạch! Sau đó quay lại và rời đi. Huệ Tông nhẹ giọng nói, “Lời ngươi nói, ta hiểu rồi! “Trần Thủ Độ lên kiệu hồi phủ, cùng Trần Thừa thương lượng nói, “Lòng người còn hoài niệm Lý gia, Huệ Tông còn ở đây, còn có chỗ để cho người ta nhớ kỹ. Chỉ có cách để làm cho đôi mắt của bạn không thể nhìn thấy! Ngày hôm sau, độ sai người đem hoa hương lễ vật mời Huệ Tông vào phủ. Nhà vua nói, “Tại sao phải tiếp nhận vào thành phố.” Ngôi đền này là nơi cư trú cuối cùng của tôi, chết ở đây và không đi đâu cả. Hãy để tôi đọc xong kinh hội Lý Huệ Tông sau này siết cổ trong chùa – Sự nghiệp Trần Thủ Vĩ – tác giả Ngô Văn Phú – NXB văn học 126-127 năm 1995. Trần Thủ Độ giết Lý Huệ Tông, chính là dùng mưu kế ném đá vào người rơi xuống giếng. ADSENSE bạn có thể muốn tải về Công ty Bộ phận tài liệu hệ thống quản lý thêm tài liệu vào bộ sưu tập hiện có loạt mới * Tên yêu thích * Từ khóa tạo ra Hãy cho chúng tôi biết lý do tại sao bạn thông báo. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề này trong thời gian ngắn nhất có thể. Không hoạt động có nội dung khiêu dâm có nội dung chính trị, phản động. Thư rác vi phạm bản quyền. Nội dung không chính xác tiêu đề. Ngoài ra, bạn có thể nhập các lý do khác trong ô dưới đây 100 ký tự nhập mã xác minh vào ô dưới đây. Nếu bạn không thể đọc, hãy chọn một mã xác minh khác. Đồng ý với YOMEDIATH News về quy tắc bảo mật của chúng tôi sử dụng hướng dẫn sử dụng quy tắc hoạt động để tải lên tài liệu hỏi đáp hỗ trợ khách hàng liên hệ với quảng cáo hỗ trợ trực tuyến Liên hệ theo dõi > img src =” < chúng tôi trách nhiệm chỉnh sửa Ông Nguyễn Công Hà, Giám đốc Công ty TNHH Tài liệu trực tuyến VI NA Địa chỉ liên hệ P402, P402, phường 14, quận Bình Thạnh, Hotline 093 303 0098 Email [email protected] “ Số ủy quyền mạng xã hội 670/GP-BTTTT sao chép © 2022-2032 vào ngày 30/11/2015. All rights reserved. Đang xử lý… Màu Nền Màu Chữ Font Chữ Cỡ Chữ Style Combo Chương 2 Bỏ đá xuống giếngTôn Thánh đi ra phòng khách chính, thính ở ngoài có không ít Bạch gia con em trẻ tuổi tụ ở vì là bọn họ cũng đều biết, hôm nay Tôn Thánh khả năng muốn rời khỏi gia tộc, bị đuổi ra khỏi nhà, dù sao cũng là lúc trước Bạch gia thiên tài, trước mắt rơi xuống như vậy địa cảnh, không khỏi khiến người ta thổn thức, vì lẽ đó đưa tới rất nhiều nóng quá nháo khắc này Tôn Thánh đi ra, khập khễnh, sắc mặt âm lãnh, cúi đầu, nhìn dưới ít người cũng nhìn ra được hàm nghĩa trong đó, tiếng bàn luận một mảnh."Xem sắc mặt của hắn, hẳn là mấy vị gia tộc nguyên lão phương pháp có hiệu quả, hôm nay hắn liền muốn bị đuổi ra ngoài.""Ai, ngày xưa thiên tài a, Bạch gia chúng ta đã từng huy hoàng, dĩ nhiên rơi xuống mức độ này, ngươi nói hắn lúc trước ở Tử Dương Tông làm sao liền mắt không mở đắc tội nhân gia truyền nhân đây, hiện tại ngốc hả, bị phế khí công tu vi, còn bị đuổi ra gia tộc, quả thực không đáng giá một đồng.""Nhất định là năm đó kiêu căng tự mãn, tự cho là, coi chính mình cỡ nào ghê gớm, đi khiêu chiến nhân gia tông phái truyền nhân, kết quả bị phế.""Lời này ngược lại cũng đúng, hắn lúc trước ở Mộc Phong Thành mặc dù là thiên tài, nhưng ở đại tông môn trong mắt, căn bản không đủ nặng nhẹ, như nát phố lớn cải trắng như thế, còn không thấy ngại đi nơi nào càn rỡ.""Không phải vậy, ta nghe những người khác nói tới, nói là Tôn Thánh năm đó ở Tử Dương Tông, là vì giữ gìn gia tộc hai người khác, mới đắc tội nhân gia tông môn truyền nhân.""Xuỵt, cấm khẩu, gia tộc nguyên lão lời lẽ nghiêm nghị lập lệnh, không cho phép đề sự kiện kia, đến hiện tại đô vẫn là đề tài cấm kỵ đây, các ngươi không cần nói quá nhiều.""Chỉ tiếc, năm đó thiên tài, hiện tại không đáng giá một đồng.""Hừ, cái này cũng là hết cách rồi, gia tộc không dưỡng phế nhân, ta cảm thấy ý đồ này rất tốt." Có người nắm ý kiến phản đối."Chính là, ta cũng cảm thấy hắn đi rồi càng tốt hơn, tuy rằng hắn lúc trước là Bạch gia vinh dự, nhưng hiện tại là gia tộc sỉ nhục, trong thành bao nhiêu người đều sẽ lấy này đến chế nhạo Bạch gia chúng ta, để hắn đi rồi, giống như là xóa đi Bạch gia chúng ta một cái chỗ bẩn."Tôn Thánh lặng lẽ không nói gì, trong lòng thở dài, những câu nói này hắn tự nhiên cũng nghe vì những người kia nghị luận, hoàn toàn là không có bất kỳ kiêng kỵ, lớn tiếng lời lẽ nghiêm nghị, căn bản không sợ đắc tội hắn Tôn Thánh, Tôn Thánh làm sao có khả năng không nghe thấy."Tất cả câm miệng!" Trong đám người, một cái to mọng bóng người đi ra, đây là một cái tên béo, tròn vo, cái cổ hầu như không nhìn thấy, đầu cùng thân thể trường ở cùng nhau, cả người mỡ, đi lên lộ đến run lên một gọi Bạch Dịch, người quen thuộc gọi hắn Ngũ bảo, rất đậu so với nhũ danh, bởi vì hắn mặt trên có bốn cái tỷ tỷ, hắn là trong nhà lão ngũ, quý giá nhất một cái, vì lẽ đó có "Ngũ bảo" thành cái tên gọi, là Tôn Thánh ở trong gia tộc ít có một cái bạn khác, trong đám người còn đi ra một cô thiếu nữ, tuổi không lớn lắm, chỉ có mười bốn tuổi, tướng mạo tuy rằng không tính đẹp đẽ, nhưng lại hết sức thanh lệ, uyển chuyển cảm động, tên là Bạch Tử Mạt , tương tự là Tôn Thánh bạn tốt."Đại Thánh, thế nào rồi?" Bạch Dịch đi tới Tử Mạt cũng là một mặt chờ mong nhìn Tôn Thánh, trong mắt có nồng nặc thân thiết Thánh cười khổ một tiếng, lắc đầu một cái, nói "Ta đi một chuyến hậu viện, như thế nào đi nữa nói, hẳn là muốn đem Thiết Trụ mang đi đi." Nói, Tôn Thánh xoay người hướng hậu viện đi Dịch cùng Bạch Tử Mạt nhìn nhau, đều là âm u cúi đầu, không cần đoán, khẳng định là gia tộc nguyên lão kế hoạch thành công. Kể từ hôm nay, Tôn Thánh đem không cách nào lại đạp về gia tộc, hắn thật sự bị đuổi ra ngoài."Tại sao lại như vậy, Đại Thánh ca rõ ràng làm nhiều như vậy, các nguyên lão vì sao. . ." Bạch Tử Mạt lã chã rơi lệ, yểu điệu khuôn mặt nhỏ, trong nháy mắt treo đầy nước mắt."Đừng nói, cẩn thận bị tiểu nhân nghe được, chạy đi cáo trạng." Bạch Dịch đúng là rất thận trọng, quay đầu lại nhìn lướt qua đoàn người, thấp giọng nói Thánh đi tới hậu viện, nơi này có một cái chuồng bò, là Tôn Thánh tự tay bò bên trong, có một con xanh đen sắc hồng thuỷ ngưu ở bên trong, con này hồng thuỷ ngưu, hình thể to lớn, da dẻ là ít có xanh đen sắc, đồng thời bốn cái trên đùi mọc ra hiếm thấy xoắn ốc hoa văn. Giờ khắc này chính ngọa ở chuồng bò bên dưới, buồn ngủ, hai cái đại sừng bóng loáng sáng sủa, dường như kim thấy Tôn Thánh lại đây, thanh ngưu chầm chậm đứng dậy, nguyên bản buồn ngủ con mắt, cũng biến thành tinh thần trở nên sáng ngời, rất có linh tính."Thiết Trụ, ngày hôm nay chúng ta liền muốn rời khỏi nơi này, theo ta đi thôi." Tôn Thánh đi tới, xoa xoa thanh ngưu ẩn núp làn da màu là Tôn Thánh ở mười tuổi năm ấy, từ dã ngoại lĩnh trở về, lần đầu nhìn thấy này con thanh ngưu thì, nó phao ở ngoài thành sông lớn bên trong, không người trông Tôn Thánh liền đem nó lĩnh trở về, vẫn dàn xếp ở gia tộc trong hậu viện, sớm muộn đô đến nuôi Thánh nắm thanh ngưu, đi ra chuồng bò, Bạch Dịch cùng Bạch Tử Mạt đi theo Tôn Thánh mặt sau, từng trận thở dài, Bạch Tử Mạt càng là khóc cùng cái khóc sướt mướt như thế, một cái nước mũi một cái lệ, hoàn toàn không để ý hình tượng."Vì sao lại như vậy, gia tộc nguyên lão dĩ nhiên như vậy đối xử Đại Thánh ca, năm đó Đại Thánh ca vì giữ gìn gia tộc hai cái dòng chính, mới bị người đả thương, bây giờ lại bị bỏ đá xuống giếng." Bạch Tử Mạt thấp giọng nức nở, nàng xem như là chút hiểu biết năm đó chân tướng người."Hừ!" Bạch Dịch lạnh rên một tiếng, nói "Vì gia tộc bộ mặt, những lão gia hỏa kia coi là thật là một điểm trinh tiết cũng không muốn, Bạch Triển Phi cùng Bạch Oánh Oánh hai người này không lương tâm cũng không nói đưa đưa Đại Thánh. Rõ ràng năm đó Đại Thánh cứu bọn họ, kết quả sau khi trở về, gia tộc nguyên lão lại vì giữ gìn dòng chính một mạch bộ mặt, cấm chỉ mọi người đàm luận cái đề tài này, thực sự là quá bất công bình."Bạch Dịch oán giận, Tôn Thánh trong lòng làm sao không oan ức? Nhưng hắn thì có biện pháp gì? Hắn hiện tại cái gì đô làm không được, không thể tu luyện, lại là cô nhi một cái, không ai che chở hắn, hi vọng cái gì cùng gia tộc lý luận?Huống chi, đây là Bạch gia, hắn lại không họ Thánh coi như từ nhỏ ở đây lớn lên, chung quy là cái người ngoài."Đại Thánh, lần đi từ biệt, chính ngươi bảo trọng, chúng ta đưa ngươi ra ngoài, tuy rằng ngươi đi rồi, nhưng vẫn sống ở tinh thần của ta bên trong thế giới, ta sẽ không quên ngươi." Bạch Dịch động tình nói."Ngươi cút cho ta con bê, ngươi muốn đem ta đưa chỗ nào đi!" Tôn Thánh trừng tên béo trắng như thế, tức giận Dịch oan ức gãi đầu một cái, nói "Xin lỗi a, ta không làm sao niệm quá thư, nói chung. . . Lên đường bình an, ta sẽ không quên lòng tốt của ngươi.""Ngươi mới chịu tử đây!" Tôn Thánh trừng mắt, mập mạp này quá không biết nói chuyện."Ngũ bảo, ngươi có biết nói chuyện hay không, ngươi cái này tên béo mới nên đi tử đây." Bạch Tử Mạt cũng trừng mắt Bạch Dịch nói rằng, liền chưa từng thấy như thế không biết nói chuyện người tất cả đều vui vẻ ra mặt, dù sao đều là thiếu niên nhân, đã như thế, bầu không khí ngột ngạt đúng là hòa hoãn không ít."Tôn Thánh, đây là gia tộc đưa cho ngươi phân phát phí, cầm đi." Lúc này, một người thiếu niên đi tới, mười sáu, mười bảy tuổi, trong tay nâng một cái hộp, đưa cho Tôn Thánh, trừng mắt lập mắt, trong mũi phát sinh hừ lạnh Thánh nhận lấy, mở hộp ra, bên trong là mười cây tam phẩm linh dược Huyết Đan Tham, không chỉ có thể tăng lên khí công thực lực, đồng thời có thể tạo huyết, để khí huyết trở nên đặc biệt dồi dào."Hừ hừ, thật không biết các nguyên lão nghĩ như thế nào, cũng đã đi rồi, còn muốn lãng phí mười cây linh dược, coi như cho ngươi mười cây linh dược, ngươi còn có thể hàm ngư vươn mình sao? Thật là tức cười, quý giá như vậy linh dược, nhưng lãng phí ở một cái đồ bị thịt trên người." Bạch Cảnh Dương tức giận nói, hắn cũng là thuộc về Bạch gia dòng chính hậu nhân."Bạch Cảnh Dương, ngươi nói cái gì!" Bạch Dịch nhất thời phẫn nộ quát, trên trán nổi gân xanh."Không muốn tự bôi xấu, ngươi không phải là đối thủ của ta, huống chi ta nói cũng không sai." Bạch Cảnh Dương cười lạnh một tiếng nói rằng, liếc mắt một cái Tôn Thánh, vô cùng trào phúng, nói "Hi vọng những linh dược này, ngươi có thể cầm được ra ngoài."Nói xong, bạch Cảnh Dương nghênh ngang rời đi, để cho Tôn Thánh chờ nhân một cái tiêu sái bóng lưng."Mẹ trứng, tiểu tử này chính là muốn ăn đòn, ỷ vào chính mình là dòng chính thân phận, kỳ thực thực lực cũng không thế nào, thật muốn đánh, ta không hẳn có thể bại bởi hắn." Tên béo trắng thở phì phò nói."Hắn đã có thể làm được Bạo Khí, ngươi còn ở Luyện Khí giai đoạn, đánh không lại hắn." Tôn Thánh cười khổ nói."Ta. . ." Tên béo trắng hơi đỏ mặt, nói "Ta tinh thần thượng áp chế hắn! Ta nhân phẩm thượng khinh bỉ hắn!""Quên đi. . ." Tôn Thánh không nói gì cười cợt, nắm thanh ngưu hướng gia tộc đi ra ngoài, trong lòng ôm mười cây linh dược phủ trước đại môn, không thiếu niên khinh nhân tụ tập ở đây, bạch Cảnh Dương cũng ở trong nhiên, bọn họ không phải đến cho Tôn Thánh tiễn đưa, mà là vây quanh một đôi nam nữ trẻ tuổi, chiêm trước mã sau, thái độ cung một đôi nam nữ trẻ tuổi, chỉ là xem khí chất liền xuất thân bất phàm, nam tên là Bạch Triển Phi, mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng cũng sinh vóc người thon dài, đã có hơn một thước bảy, tướng mạo tuấn lãng, ở bang này người trẻ tuổi bên trong, tướng mạo tuyệt đối là xuất cô gái kia cũng là đồng dạng địa tuổi tác, khả năng là cô gái trưởng thành sớm, vì lẽ đó thiếu nữ này nhìn qua muốn lớn tuổi một hai tuổi, tên là Bạch Oánh Thánh nắm thanh ngưu, ở Bạch Dịch cùng Bạch Tử Mạt cùng đi đi tới, một chút nhìn thấy Bạch Triển Phi cùng Bạch Oánh Oánh, lông mày lập tức cau lên Dịch nhưng là tâm tính đơn thuần, nhìn thấy Bạch Triển Phi cùng Bạch Oánh Oánh lập tức nói rằng "Ôi ôi ôi, Bạch Triển Phi, Bạch Oánh Oánh coi như các ngươi có chút lương tâm, còn biết đến đưa một thoáng."Một đám người trẻ tuổi cùng đi Bạch Triển Phi cùng Bạch Oánh Oánh đi tới, những người trẻ tuổi này đều là bạch gia con cháu, chen chúc vị đại thiếu gia này cùng Đại tiểu thư. Bất quá bọn hắn nhìn về phía Tôn Thánh ánh mắt, đại đa số đô tràn ngập miệt thị cùng trào phúng, cũng có người lộ ra không có ý tốt nụ cười."Tôn Thánh, gia tộc có phải là cho ngươi mười cây tam phẩm linh dược." Bạch Triển Phi lên tiếng trước nhất, thái độ lạnh lùng, ánh mắt đối với Tôn Thánh vô cùng bài Oánh Oánh nhưng là đứng ở một bên , tương tự ánh mắt coi thường, liếc Tôn Thánh một chút, liền nhìn về phía chỗ khác."Vâng." Tôn Thánh gật Triển Phi khẽ mỉm cười, nói "Thừa nhận là tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ muội dưới đây, này mười cây linh dược có giá trị không nhỏ, nói thật sự, thả ở trên thân thể ngươi cũng không có tác dụng gì, nếu không thể tu luyện, muốn những linh dược này làm chi?""Bạch Triển Phi, ngươi mấy cái ý tứ a?" Bạch Dịch đại trừng mắt Triển Phi khóe miệng hơi vểnh lên, tuy rằng ở bề ngoài là đang cười, nhưng trong ánh mắt đối với Tôn Thánh bài xích, nhưng hết sức rõ ràng, nói "Ta mấy ngày nay chính đang đột phá then chốt, cần một ít linh dược phụ trợ, Tôn Thánh, những linh dược này ngươi trước hết cho ta mượn đi, có thời gian ta biết đánh điểm hạ nhân cho ngươi đưa ít tiền đi, xem như là thù lao." Quảng cáo Typer Candance"Đã chết?!" Ngón tay Thác Bạt Chân buông lỏng, tấu chương cạch một tiếng rơi xuống mặt đất."Dạ." Người hầu gục đầu, giấu đi sự hoảng sợ trên mặt, "Cả nhà toàn bộ đã chết, Tưởng Tam công tử vừa mở mắt thấy tình hình như vậy, người Mạc Bắc thật tàn nhẫn."Nửa ngày Thác Bạt Chân không nói gì, kinh ngạc nhìn ly trà nóng bỏng trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cất lời "Thì ra là thế."Người hầu ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết chủ tử nhà hắn đang nói chuyện Bạt Chân hơi chấn động, giọng điệu càng tối nghĩa "Ta bị lừa."Người hầu càng không hiểu, nhưng Thác Bạt Chân chỉ trầm mặc, than nhẹ một tiếng "Không ngờ bị nàng ấy đùa giỡn từ đầu đến cuối, thật muốn tự giết bản thân mình."Lí Vị Ương, hóa ra mọi chuyện là nàng diễn trò, coi trọng Lí Nguyên Hành, ý định bỏ trốn, không cần hắn quản, thực ra đang tính kế hắn, mọi thứ chôn giấu chờ phát động, chỉ chờ tự hắn nhảy vào cạm bẫy. Ngay cả tâm tranh đấu cùng tình cảm ái mộ đều có thể lợi dụng, đúng là không thể không bội trước, hắn thích dạng nữ tử như Lí Trường Nhạc, bề ngoài kiều mị, dáng người thướt tha, hoa lệ như mẫu đơn, nâng tay nhấc chân đều mang phong tình lộng lẫy, nhưng xem nhiều loại phong tình này dần dần cũng thấy mỏi mệt... Hiện giờ ngược lại cảm thấy nữ tử lạnh nhạt thản nhiên càng thêm rung động lòng người. Nhất là chỉ có thể nhìn từ xa, ngược lại làm trái tim hắn muốn lấp thế nào cũng không đầy. Cho nên, Lí Vị Ương, nàng càng giãy giụa ta càng cảm thấy đáng yêu, trên đời này không có nữ nhân sau khi trêu chọc ta còn có thể toàn thân quay về. Nàng đã dám trêu đùa ta, nên chuẩn bị trả giá lớn...Hắn chậm rãi quay mặt đi, nắng sớm ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu đến, làm nửa khuôn mặt hắn ánh lên một tia dữ sáng tinh mơ tin tức đã truyền đến Lí gia, trước hết kinh động đến Lí lão phu nhân, bà vội vàng sai người đi tìm Lí Vị Ương, nha đầu chạy vội đến viện Tam tiểu thư. Bạch Chỉ đang thấp giọng phân phó nha đầu ở hành lang "Tiểu thư hiếm khi ngủ an ổn, làm việc nhẹ nhàng chút." Vừa nói xong, sợ mình làm ẩm ĩ Lí Vị Ương, còn dùng đầu ngón tay vén mành, lén nhìn vào bên trong, đảm bảo Lí Vị Ương không bị tỉnh giấc mới yên đầu báo tin gọi một tiếng Bạch Chỉ tỷ tỷ, Bạch Chỉ quay đầu lại vội giơ ngón tay lên miệng, ý bảo im lặng hạ thấp giọng, sau đó phất tay với người bên cạnh, bọn nha đầu lặng yên gật đầu, nhanh chóng tản đi. Bạch Chỉ cười chào đón "Đây không phải là Thúy Trúc bên người Lão phu nhân sao, sáng sớm đã tới đây chơi rồi?"Thúy Trúc nói nhỏ hai câu bên tai Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhíu mày lập tức đáp "Ta bẩm báo tiểu thư ngay lập tức, cô chờ ở đây một chút."Thúy Trúc gật đầu, "Bạch Chỉ tỷ tỷ nhanh một chút, Lão phu nhân nơi đó đang rất sốt ruột!"Sáng sớm tinh mơ Lí Vị Ương đã bị đánh thức, nghe Bạch Chỉ nói xong không lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ phân phó hầu hạ nàng mặc quần áo thường ngày, rửa mặt, thậm chí còn không quên ăn sáng, rồi mới chậm rãi đi đến Hà Hương Hà Hương viện, thấy cả phòng đầy người. Lí Tiêu Nhiên sắc mặt nặng nề ngồi trên cao, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư đều chẳng hiểu ra sao, đám nữ quyến hiển nhiên vẫn chưa biết đã phát sinh chuyện gì. Chỉ có Tưởng Nguyệt Lan vừa rồi nghe được tin tức từ chỗ Lí lão phu nhân, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc, phảng phất không liên quan gì đến bản bầu không khí tĩnh lặng, bỗng dưng có người ho nhẹ một người ngẩng đầu, ánh mắt chiếu về phía bóng người mảnh mai đứng ở ngoài cửa, sắc mặt khẽ biến. Hạch đào trong tay Lí Tiêu Nhiên đột nhiên rơi xuống đất, lăn đến tận chân Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cúi người nhặt hạch đào lên, nắm trong tay, lấy tay áo lau sạch sau đó mới nhẹ nhàng đưa trả Lí Tiêu mặt Lí Tiêu Nhiên không hiểu sao hơi uể oải, nhìn chằm chằm nàng trong khoảnh khắc không nói ra Vị Ương ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, ý cười tràn đầy trong mắt, nhìn mọi người, nhẹ giọng nói "Lão phu nhân, làm sao vậy, vừa sáng tinh mơ vẻ mặt mọi người đã khó coi như vậy."Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, đánh giá nàng từ đầu đến thể lần đầu tiên nhận thức nữ nhi này. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Lí Vị Ương vừa từ Bình thành trở về, khuôn mặt thanh tú, tính tính dịu dàng, lại không hề chịu thiệt, khi đó ông cho rằng con bé chỉ là nha đầu thứ xuất, tương lai có thể trở thành đá lót đường cho Lí gia, tuy rằng trong lòng có chút áy náy nhưng thật sự bé nhỏ không đáng kể so với lợi ích. Đến sau này Lí Mẫn Phong bị đuổi ra khỏi nhà, Đại phu nhân mất đi, tiếp theo đến Lí Trường Nhạc..., nhưng đây là nội đấu Lí gia, Lí Tiêu Nhiên vẫn chưa cảm thấy Lí Vị Ương có chỗ nào lợi hại. Mà lúc này toàn bộ Tưởng gia chết, tất cả mọi người nói vì người Mạc Bắc sợ Tưởng gia khôi phục, cho nên nghĩ cách xuống tay trừ khử Tưởng gia, nhưng Lí Tiêu Nhiên chung quy cảm thấy không đơn giản như nếu nói có liên quan đến Lí Vị Ương, Lí Tiêu Nhiên lại không trước tuy rằng kiêng kị nha đầu kia, nhưng không tốn thời gian cân nhắc rốt cuộc con bé có chỗ nào hơn người, nhưng giờ khắc này, mới thấy bất thường như vậy."Cả nhà đại cữu cữu con, ngoại trừ con trai thứ ba Tưởng Hoa còn lại tất cả đều bị mưu sát, ngay tại sáng sớm nay." Lí Tiêu Nhiên chậm rãi cất lời, sau đó đám người Nhị phu nhân bên cạnh đều kinh Vị Ương cũng ra vẻ giật mình "Phụ thân, người nói thật ư, không phải là đang nói đùa với Vị Ương đấy chứ? "Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên như đao phóng tới, ánh sáng lạnh bao phủ "Chuyện lớn thế này sao có thể đem ra nói đùa."Lí Vị Ương đón nhận ánh mắt sắc bén của ông, bình tĩnh vô cùng thở dài một hơi "Không phải Vị Ương muốn nghi ngờ, nhưng mà ai có thể làm ra loại chuyện này, cả nhà Đại cữu cữu là con nhà tướng, hộ vệ không đếm nổi, người người đều là cao thủ thân qua trăm trận, Vị Ương thật sự không rõ nếu sát thủ có thể đột nhập Tưởng gia như vào chỗ không người, chẳng phải rất hiểu biết Tưởng gia. Huống chi, theo lời phụ thân nói, sát thủ đã giết sạch cả nhà Tưởng gia, vì sao lại để lại Tam công tử? Chẳng lẽ vì trả thù hắn?"Lí lão phu nhân gật đầu "Ta cũng thấy thế, chỉ để lại một mình Tưởng Hoa, rất kì quái."Vẻ mặt Lí Vị Ương lập tức trở nên ngưng trọng, chậm rãi cất lời "Đúng vậy Lão phu nhân, để lại một mình Tam công tử, tất nhiên muốn để Tam công tử nhìn xem kết cục đắc tội đối phương sẽ ra sao. Như vậy, sát thủ đương nhiên là kẻ thù của Tam công tử, hơn nữa chắc chắn có huyết hải thâm cừu. Không biết rốt cuộc Tam công tử đã đắc tội người nào, để rơi vào kết cục cả nhà bị tàn sát."Lí Tiêu Nhiên nghe xong sắc, mặt thả lỏng hơn một phu nhân nói "Tam tiểu thư nói rất có lý, giết toàn gia người ta sạch sẽ, quả thật đáng sợ! Nhất định không phải cầu tài, mà là báo thù! Hy vọng nhà chúng ta không bị liên lụy vào trận báo thù này!" Nói xong, Nhị phu nhân còn chán ghét liếc nhìn Tưởng Nguyệt này nói rất không xuôi tai, thật ra Tưởng Nguyệt Lan không phải trực hệ Tưởng gia, cho dù đối phương muốn báo thù cũng không tìm nàng, nhưng Lí Nhị phu nhân cố tình nói như vậy chính là gây khó dễ. Tưởng Nguyệt Lan coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu suy nghĩ tâm tư Tiêu Nhiên ánh mắt ngưng trọng, môi khẽ nhếch, lửa giận dâng cao "Thực sự là gia môn bất hạnh!" Ông nói như vậy không biết đang nói Tưởng Nguyệt Lan, hay nói Lí Vị Ương. Nhưng biểu hiện của ông, lại thể hiện rõ thái độ, vô cùng không đồng ý chuyện này."Phụ thân," Giọng nói Lí Vị Ương truyền đến, cắt đứt ánh mắt lạnh lùng của ông, "Nữ nhi có chuyện muốn nói."Lí Tiêu Nhiên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt con bé, ánh mắt đó giống như giếng cổ, bình tĩnh không một gợn sóng, ông mở miệng "Con định nói gì?"Lí Vị Ương cong môi, "Nữ nhi không hiểu chuyện, lại biết hướng gió hiện thời sẽ thay đổi."Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khẽ biến, nhưng không ngắt lời nàng, vì thế nàng tiếp tục nói "Đại Lịch bị địa chấn, sau đó Mạc Bắc cùng Nam Cương đều rục rịch ngóc đầu, đầu tiên Bệ hạ ra lệnh cho Tưởng Quốc công đang về nửa đường trở lại Nam Cương, lại liên tục gọi Tưởng Húc tiến cung, mọi chuyện đều nói rõ Tưởng gia sắp khôi phục. Nhưng cố tình tại lúc này, Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đánh bại năm mươi vạn đại quân Mạc Bắc, làm Mạc Bắc từ nay về sau không gượng dậy nổi, giải trừ tình thế nguy hiểm ở phương Bắc, hiện giờ sắp khải hoàn hồi triều, triều đình sẽ thay đổi thật lớn, hơn nữa lúc này Tưởng gia lại sụp đổ..."Lí Lão phu nhân hiển nhiên không đồng ý "Dù sao vẫn còn Tưởng Quốc công ở đây."Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt cười như có như không "Lão phu nhân, Tưởng Quốc công đã lớn tuổi, nếu nói lúc trước Tưởng gia cây cao nhiều lá, có hai con trai tốt, năm cháu trai ngoan tất nhiên tương lai có thể kế thừa uy danh Tưởng gia, hiện giờ thì sao, Tưởng Húc cùng Tưởng Lệ vừa mới về nhà vô cớ chết đi, Tưởng Hải chết thân bại danh liệt, Tưởng Nam bị Bệ hạ xử trảm, Tưởng Thiên không biết tung tích, Tưởng Dương cũng chết trong trận sát hại này, Tưởng gia chỉ còn một mình Tưởng Hoa... Mọi trăm năm đại tộc đều cần vô số anh hùng hào kiệt để chèo chống. Cành lá Tưởng gia đã bị chặt đứt, hiện giờ đến cơ hội cuối cùng cũng đứt đoạn."Lão phu nhân ngẫm nghĩ, thở dài, đúng là như thế. Hai trăm năm tiền triều, đại gia tộc nổi danh nhất là Nhạc thị, chỉ cần nhìn số lượng người trong sách sử là mười hai hộ, hơn một trăm người là biết. Mà trong đó có ba Thừa tướng, bốn nhất phẩm Tướng quân, hai Thượng thư, tám Thị lang, tám người được phong tước, ba người phong hầu, Hoàng hậu một người, Thái tử phi một người, Vương phi hai người, Phò mã bốn người, có thể nói cả nhà tướng lĩnh công hầu, nhân vật lớn trong gia tộc rất nhiều, đức nghiệp công huân được lòng vua, trong lịch sử có thể nói là có một không hai. Tuy nhiên cực thịnh tất sẽ suy bại, hoàng đế Đại Mạt tiền triều vô cùng nghi kị Nhạc thị, thi triển mọi thủ đoạn chèn ép làm Nhạc thị nhanh chóng xuống dốc. Đến những năm cuối tiền triều, gia chủ Nhạc thị Nhạc Mân qua đời, hào môn lúc trước hoa lệ, bất đắc dĩ rời khỏi đài cao. Đại gia tộc như Nhạc thị còn thế, Tưởng gia chỉ là công huân nhà tướng, rễ sâu lá tốt, cây cao bóng cả nhưng không có con cháu ưu tú, toàn bộ dựa vào gia chủ, một khi không có người nối nghiệp, tất sẽ bị xóa tên trong các đại gia tộc ở kinh đến đây bà bỗng dâng lên cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ "Đúng vậy, Tưởng gia sụp đổ, triệt để kết thúc rồi."Lí Vị Ương thấy trên mặt Lí Tiêu Nhiên cùng Lí lão phu nhân đều có vẻ sa sút, nở nụ cười "Mọi người thường nói, hiển quý nhất ngoài Hoàng thất còn có tứ đại gia tộc hưng thịnh. Nổi bật thứ nhất đó là Tưởng gia được phong hầu, thứ hai chính là Lí gia liên tục có hai vị thừa tướng, thứ ba là phủ La Quốc công cha con cầm binh trước sau hai mươi vạn, thứ tư chính là nhà mẹ đẻ thanh quýcủa đương kim Hoàng hậu Tô thị. Lí gia ta mặc dù có hai đời thừa tướng tổ phụ và phụ thân, ở trong triều địa vị hiển quý, phụ thân cũng cực khổ kinh doanh hai mươi năm, nhưng chúng ta vẫn bị Tưỏng gia áp chế, nguyên nhân chính là Tưởng gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, sáng chói nổi bật. Nhưng hiện giờ Tưởng gia bị tổn thất nghiêm trọng, sớm đã suy bại, vừa không có quan chức hiển hách, lại không có nhân tài mới xuất hiện, dựa vào cái gì được đứng thứ nhất? Chẳng lẽ Lí thị làm Thừa tướng còn kém Tưởng thị sao?"Vừa dứt lời, mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, không dám nói phu nhân nhất thời nghẹn lời, không ngờ Lí Vị Ương lại nói vậy, không nhắc đến chuyện khác, Tưởng gia dù sao cũng là nhạc phụ của Lí Tiêu Nhiên, chỉ riêng vẻ mặt thản nhiên thoải mái của Lí Vị Ương đã có thể coi là ngỗ nghịch lớn mật, nhưng nhìn lại sắc mặt Lí Tiêu Nhiên thậm chí xuất hiện hưng phấn mờ ẩn, vì thế không biết nên mắng hay để con bé tiếp tục nói của Lí Vị Ương thật ra là suy nghĩ trong lòng của mọi người Lí gia, nhưng không ai dám nói, sợ sẽ bị coi là kẻ bỏ đá xuống giếng, bụng dạ khó lường, thế mà Lí Vị Ương lại không hề băn khoăn cất lời!Lí Vị Ương ngẩng mặt cười, giọng nói vang vọng như chim hoàng anh trong cốc "Tưởng gia suy sụp, La thị lại có quan hệ thân thiết với chúng ta, Tô thị đã sớm suy bại, trong triều bây giờ là thiên hạ của Lí thị, phụ thân hẳn nên vui sướng mới phải!"_______________________________________Typer Tiểu Hồng NhiThái độ của nàng nhìn qua hòa ái, nhưng khí thế bức người, không cho kẻ khác chất vấn, phản mắt mọi người nhất tề quét về phía Lí Tiêu Nhiên, lặng im chờ ngày Lí Tiêu Nhiên vẫn không nói được một chữ, ông nhìn Lí Vị Ương. Thấy trong đôi mắt như giếng cổ kia thần thái bức người, tóc đen phiếm ra ánh sáng như ngọc —— đứa nhỏ này, hoá ra trong chớp mắt, lại có thể tỏa ra lực lượng như vậy, mạnh mẽ làm người khác nói không lên lời. Ông càng nghi ngờ, con bé càng làm ông cảm thấy khó hiểu. Lúc trước chỉ nghĩ con bé liều lĩnh lao về phía trước, nhưng cẩn thận ngẫm lại, con bé trí tuệ hơn người, sao có thể lỗ mãng như vậy? Có thể đang dương đông kích tây, làm người khác rối loạn, đoán không được ý đồ. Hiện giờ, ông mới xác định, cái chết của Tưởng gia, con bé nhất định đã định liệu trước từ lâu, hơn nữa còn vui vẻ chờ đợi người ta máu chảy thành Vị Ương hơi cúi mi, lại bổ xung "Theo lý thuyết, dù sao Tưởng gia cũng là nhà bên ngoại của Vị Ương, hơn nữa nhân duyên cha mẹ là nhờ có bọn họ, vốn không đến phiên nữ nhi nói lời này. Nhưng mọi chuyện đều phải cân nhắc lợi hại, cho dù mẫu thân vốn xuất thân từ Tưởng gia, nhưng đã gả vào Lí thị, nhất phẩm cáo mệnh trên người mẫu thân là nhờ vào phụ thân, tương lai sau trăm tuổi dù thế nào cũng không táng ở phần mộ Tưởng gia. Cho nên, mọi người trong phòng đều phải suy nghĩ cho ích lợi Lí thị. Tưởng thị hưng thịnh, chắc chắn Lí thị phải suy sút, Tưởng thị vong, thì đến lúc Lí thị hùng trấn! Mẫu thân nghĩ thế nào?"Tưởng Nguyệt Lan nhìn Lí Vị Ương, cười nghiêm nghị nói với Lí Tiêu Nhiên "Lão gia, Vị Ương nói rất đúng, Tưởng gia chết rất có ý nghĩa." Từ nay về sau, nàng không bao giờ bị quản chế bởi Tưởng gia, có thể sống những ngày vì bản thân mình!Lí Tiêu Nhiên không ngờ Tưởng Nguyệt Lan nói vậy, sửng sốt, sắc mặt chậm rãi biến hóa. Đúng là vậy, Tưởng gia ỷ vào binh quyền trong tay Tưởng Quốc Công, trong triều chèn ép ông khắp nơi, thậm chí ở nhà cũng phải nghe lời phu nhân, hiện giờ Tưởng gia xem như hoàn toàn sụp đổ, phủ La Quốc Công bởi vì có quan hệ với Thất hoàng tử, luôn cố gắng mượn sức mình, mặt khác Tô thị nhà mẹ đẻ Hoàng hậu... Hoàng hậu đang bệnh nặng quấn thân, chỉ chờ chết đi, Tô thị cũng không gây được sóng gió gì, còn ai dám chống lại ông trong triều? Mọi quan văn đều là người của ông —— Lí Tiêu Nhiên nghĩ vậy, khóe miệng bất giác hiện ra một tia đắc sai, người Tưởng gia chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là sau khi bọn họ chết sẽ mang đến càng nhiều ưu việt cho Lí phu nhân thở dài một hơi "Nhưng chung quy vẫn phải đi phúng viếng."Phúng viếng tất nhiên không thể tránh né, Lí Vị Ương cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười không nói thêm lời nhanh, Lí Vị Ương trở lại viện của mình thay xiêm y màu trắng, tự mình đến Tưởng gia phúng viếng với Lí lão phu nhân, chuyện này lớn như vậy, hiện giờ toàn bộ Kinh đô đều đã biết, tuy rằng Tưởng gia đã sụp đổ màThái tử vẫn tự mình dẫn Trắc phi Tưởng Lan đến trấn giữ Tưởng gia, hơn nữa thỉnh cầu Hoàng đế hạ ý chỉ nghiêm trị hung thủ, cho nên mọi nhà đều đến phúng viếng tang lễ cho đủ lễ nhà chết hết, chỉ còn lại Tam công tử, chậc chậc, thật là ý vị sâu Tưởng gia, thấy khắp nơi bao phủ bởi màu trắng làm lòng người sợ hãi, bận rộn từ trong ra ngoài không phải tôi tớ Tưởng gia, mà là hạ nhận Thái tử sai đến để chuẩn bị tang sự. Thủ vệ nghe nói đây là xe ngựa Lí phủ, vẻ mặt thay đổi, cao giọng nói "Chờ đây, ta đi báo chủ tử một tiếng!"Ầm, cửa lớn đóng gia Lí gia hoảng hốt, không ngờ bọn họ dám để Lí phủ chờ ngoài cửa, thật quá vô lễ! Thể diện của Lí lão phu nhân để chỗ nào? Hơn nữa, cho dù muốn thông báo, trước hết cũng phải mời người Lí gia vào ngồi, sao có thể để nữ quyến cứ chờ ngoài cửa như vậy, đây là thái độ quản gia lo sợ bất an bước lên báo cáo lại, Lí lão phu nhân trầm mặt. Lần này, Tưởng Lan lấy lí do thân thể không khỏe để lảng tránh, Nhị phu nhân lại tha thiết trông mong xem náo nhiệt, bà vội nói "Tưởng gia thật là không biết điều!"Sắc mặt Lí lão phu nhân trở nên vô cùng khó coi, quản gia hơi bất an, không dám Vị Ương lại yên tĩnh điềm đạm, không hề giận dữ, chỉ thản nhiên cất lời "Lão phu nhân, chúng ta đến phúng viếng theo lễ tiết lại bị Tưởng gia ngăn ngoài cửa không cho vào, đây là bọn họ vô lễ trước, cho dù chúng ta lập tức trở về, cũng không ai dám nói chúng ta không phải."Lí quản gia khẽ cúi đầu, Tam tiểu thư trước giờ bình thản, hôm nay lại mạnh mẽ như lão phu nhân thở dài "Hiện giờ mặc dù Tưởng gia đã suy sụp, nhưng vẫn còn Tưởng thứ phi, nàng ta sắp trở thành Thái tử phi, tội gì kết thù vì việc không đâu? Chờ một chút đi."Chỉ sợ chức vị Thái tử phi không đến phiên nàng ta, trong lòng Lí Vị Ương nghĩ vậy, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua cửa Tưởng gia, thản nhiên nói "Lão phu nhân nói phải."Cửa lớn vẫn mở rộng, nhưng phải chờ một lúc lâu mới được vào. Hiện giờ người phụ trách toàn quyền xử lí tang sự là Chu quản gia phủ Thái tử, hắn cố ý mời Lí lão phu nhân đến phòng chính, dâng trà, giọng điệu Chu quản gia vô cùng bình tĩnh "Lí lão phu nhân, Tưởng phi nương nương tuy rằng trở về chủ trì tang sự, nhưng dù sao bận rộn khắp nơi, thật sự không săn sóc chỗ ngài, sợ là để lão phu nhân đến không một chuyến rồi." Trong giọng nói có ý đuổi đến cửa ít nhất cũng phải đến linh đường dâng một nén nhang, bằng không chẳng khác gì không đến. Rốt cuộc Tưởng Lan có ý gì? Cố tình gây khó dễ cho Lí gia? Sắc mặt Lí lão phu nhân quả thật khó coi đến tột cùng, Tưởng gia nhà nàng ta chết sạch liên quan gì đến người khác, là chính bọn họ đắc tội hoàng tử Mạc Bắc dẫn đến thảm họa diệt môn, Lí gia nể tình quan hệ thông gia cố ý đến cửa phúng viếng, lại trước mặt vô số tấn khách bị ngăn ngoài cửa, hơn nữa ngay cả linh đường cũng không được đi, Tưởng Lan chẳng khác nào đánh vào thể diện Lí gia!Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, ngoài mặt không thể hiện gì, Tưởng gia gặp kiếp nạn như thế, bề ngoài là Lí Vị Ương nàng trợ giúp, nhưng thực ra chung quy do Tưởng Hoa gieo gió gặt bão, nếu không phải hắn thông đồng với dị quốc trước hà cớ gì đến mức này? Hiện giờ Tưởng Lan giận cá chém thớt đến Lí gia, quả thực vừa đáng buồn lại buồn cười. Dù sao nói đi phải nói lại, nàng vốn không có ý đến phúng viếng, chỉ đi cùng với lão phu nhân một chuyến, nàng không nhàm chán đến mức muốn xem vẻ nghèo túng của Tưởng gia!Nàng thản nhiên nói "Lão phu nhân, chúng ta vẫn về đi thôi, làm gì đến mức không được hoan nghênh như thế này!"Sắc mặt Lí lão phu nhân hơi dịu đi, lạnh lùng nói "Lễ vật để lại, chúng ta trở về!" Người Lí gia vừa mới đứng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười cực kì châm chọc.

bỏ đá xuống giếng